Thâm sơn


Là những nơi núi non ít ai lai vãng, nơi chim muông, hoa lá cỏ cây tự do tự tại sinh sôi nảy nở và lụi tàn.

Từ xưa những người “bỏ chốn lao xao” để về với thâm sơn thanh vắng như lời Ức Trai Nguyễn Trãi là những bậc trí thức chán ngán sự đời. Họ tìm về nơi Mạc Nhân (không người) để vui hòa cùng thiên nhiên và tìm lại chính mình. Ta gọi họ là ẩn sĩ. Ngoài ra còn có những người tu hành cũng chọn cảnh núi sâu rừng vắng để dễ dàng gạt bỏ Tham Sân Si mà toàn tâm chứng đạt đạo pháp.

Thời nay dẫu thâm sơn còn chẳng mấy nơi nhưng con người ở xã hội công nghiệp tiêu thụ vật chất vẫn đôi lúc cần những khoảng không vắng bóng người để thư giãn. Đó chẳng phải là một hình thức ở ẩn đấy sao?

Ẩn sĩ ngày xưa dù sống cách biệt với xã hội loài người nhưng ít nhiều họ vẫn còn nhớ và quan tâm đến nhân tình thế thái. Họ vẫn còn rung động trước cái đẹp, còn mơ ước, còn đợi chờ. Giống như tiếng lòng thổn thức của một nhà thơ người Cao Ly So Kyong – Dok từ trong thâm sơn ngày đêm mong ngóng bóng dáng người con gái mình yêu trong một bài thơ Sijo:

“Trái tim điên rồi
chờ ai trong núi
Mây trôi mây trôi
và khi gió thổi
Dường như em tới
lá rơi lá rơi.
Đâu là bí ẩn
ôi em tuyệt trần.
Ta càng bạc tóc
em càng thanh tân.
Trò cười ta đấy
theo em khắp cùng !”

(người dịch: Nhật Chiêu)

Biết rằng vẫn còn chưa thể rũ bỏ thế thái để về thâm sơn và cũng chưa biết có còn chốn thâm sơn nào nữa để về. Nên, thôi vậy, tạm tìm đến những viên đá dáng thâm sơn hằng ngày để hưởng chút khoảnh khắc Mạc Nhân trong Cõi Tạm này.

         

Author

Written by Admin

Aliquam molestie ligula vitae nunc lobortis dictum varius tellus porttitor. Suspendisse vehicula diam a ligula malesuada a pellentesque turpis facilisis. Vestibulum a urna elit. Nulla bibendum dolor suscipit tortor euismod eu laoreet odio facilisis.

0 nhận xét: